Ngày xửa ngày xưa có 1 bác thợ săn thật thà, tốt bụng, sống trong 1 ngôi làng sâu trong núi. Cuộc sống của bác rất bình yên, ngày ngày đi săn, hôm được con thỏ thì ăn thỏ, hôm được con nai thì đổi lấy ít lúa mì. Một hôm, bác gặp 1 người bị lạc trong rừng. Bác liền cho người đó uống nước, ăn ít lương khô, rồi đưa người đó vào làng. Ngờ đâu, đó lại là vị vua của vương quốc, bị lạc trong lúc đi săn. Vị vua cảm kích lòng tốt của bác thợ săn, liền tặng cho bác 1 thỏi vàng rất lớn. Bác thợ săn thành người bất hạnh. Bác không dám để thỏi vàng ở nhà. Vì sợ khi đi săn, có kẻ trộm sẽ vào lấy của bác. Bác không dám mang theo người, vì sợ gặp phải kẻ tham lam, sẽ cướp của bác. Bác liền chôn thỏi vàng xuống đất, nhưng được mấy hôm, bác lại phải đào lên, kiểm tra xem thỏi vàng có ở đấy không. Từ đó, bác sống trong sự lo âu, thấp thỏm đến cuối đời. Lời khuyên của Đức Phật dành cho Anathapindika, 1 người đàn ông giàu nứt đố đổ vách : “Người bám chấp vào sự giàu có thì tốt hơn nên bỏ nó đi thay v...